Sunfly chia sẻ khó khăn với chị Hà tại Bắc Ninh
Sunfly chia sẻ khó khăn với chị Hà tại Bắc Ninh
Trong hành trình yêu thương miệt mài của mình, lần đầu tiên gia đình Sunfly chúng tôi đến với tỉnh Bắc Ninh - trung tâm của xứ Kinh Bắc cổ xưa, nơi có nền văn hóa lâu đời và nổi tiếng với những làn điệu dân ca quan họ trữ tình ngọt ngào, sâu lắng.
Mang trong mình một cảm xúc khấp khởi đến chạnh lòng, tất cả các thành viên trong đoàn chúng tôi, dù đến từ Sunfly, Csaga hay là thành viên của chi Hội phụ nữ và Ủy ban nhân dân xã đều mong muốn được chia sẻ và đồng cảm với hoàn cảnh của chị Nguyễn Thị Hà - một cuộc đời lam lũ và nhiều bất hạnh tại xã Gia Đông, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh.
Đón tiếp chúng tôi trong sự dè dặt và tự ti về hoàn cảnh của mình, chị Hà chạy vội đi mượn tạm vài chiếc ghế để mời khách. Trong căn nhà trống trải mà chị đang ở nhờ của người khác, dường như đã có một sợi dây kết nối vô hình đưa chúng tôi lại gần nhau hơn. Những bước ngoặt của chị Hà gắn liền với bao nỗi buồn đã được kể lại xen lẫn với niềm vui, sự phấn khởi từ chính tinh thần phòng chống bạo lực gia đình và những hỗ trợ hết sức ý nghĩa trong hành trình yêu thương mà Sunfly đang mang tới. Như một thước phim tư liệu đa chiều, mỗi thành viên Sunfly chúng tôi đã không khỏi xúc động khi lắng nghe những câu chuyện hết sức chân thành của mọi người về số phận éo le đầy cơ cực của chị Hà.
(Chị Nguyên Hạ - đại diện Sunfly xúc động trao tặng chị Hà những bộ sản phẩm thời trang mặc nhà của Sunfly và số tiền hỗ trợ 2,000,000đ)
Khi mọi người trong đoàn đã ra về, đại diện của Sunfly đã nán lại bên cạnh chị Hà để hy vọng có thể thực sự thấu hiểu nhiều hơn nữa về những góc khuất trong tâm hồn của người phụ nữ bị bạo lực gia đình…. Với Sunfly chúng tôi, cuộc sống là một quá trình cho đi và đón nhận không ngừng. Có rất nhiều thứ chúng ta có thể trao tặng cho nhau, từ của cải vật chất cho đến một lời khuyên, một ánh mắt thiện cảm hay một nụ cười đôn hậu,..., khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta được nhận lại. Đấy chính là sự sẻ chia xuất phát từ tình cảm chân thành, là món quà vô giá mà bất cứ ai khi ở vào vị trí của chúng tôi cũng sẽ cảm nhận được điều này.
(Lắng nghe bằng trái tim)
Lấy chồng đã được 16 năm và đó cũng chính là một chặng đường trải đầy những khổ ải, cam qua của chị Hà vì bị bị chồng đánh đập, bạo lực cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ta có thể đánh đuổi, roi vọt, mắng chửi mẹ con chị và cả gia đình bên ngoại một cách thậm tệ nhiều khi chỉ vì nhà không còn cái gì để ăn, vì một tiếng khóc trẻ thơ làm mất giấc ngủ hay chỉ đơn giản là vì có những lúc anh ta bị rối loạn tâm thần do uống rượu.
Hiện tại, hoàn cảnh kinh tế của chị đang hết sức khó khăn, chị là lao động chính nuôi sống gia đình và con cái ăn học. Ngày đi làm ruộng, tối đến chị lại đi gom rác thải trong xã để kiếm thêm thu nhập. Một mình đêm hôm đùn đẩy chiếc xe chở rác nặng nhọc, bốc mùi nồng nặc với mức lương trợ cấp ít ỏi nhưng chị vẫn kiên trì gắn bó từng ngày, không quan ngại gian khó. Có những khi làm việc quá sức, chị bị tê liệt cả một bên chân, đến mức không đi lại được nhưng thật đáng buồn vì điều này cũng trở thành nguyên nhân để chị bị chồng dùng roi quất vào thâm tím mặt mày.
(Vượt qua mọi khoảng cách, trên cả mọi ngôn từ)
Ở đời, có những đau khổ khiến người ta khiếp sợ. Cũng có những đau khổ làm cho người ta tội nghiệp nhưng những đau khổ của chị Hà lại phần nào khiến chúng tôi cảm thấy ngưỡng mộ vì rõ ràng là phải có một sức mạnh tinh thần mạnh mẽ chị mới có thể gắng gượng được đến bây giờ. Chị bùi ngùi đến nao lòng: mình có đau đớn. vất vả mấy cũng chịu đựng được vì khổ quen rồi, chỉ mong cho 3 con được ăn học đầy đủ, nên người và đến cuối năm nay, nếu bị đòi lại nhà thì sẽ có một chỗ để che nắcg che mưa thôi.
(Lưu niệm về khoảnh khắc chia xa)
Mùa thu đã về trong nỗi buồn u ẩn và man mác hơi sương của buổi chiều tà lành lạnh. Và một điều đặc biệt cuối cùng trong chuyến hành trình này đã đọng lại trong tâm khảm chúng tôi là hình ảnh đôi mắt trong sáng, ngây thơ của cô bé út nhà chị Hà. Con đã ôm chặt gói bánh trung thu nhỏ bé chạy theo cảm ơn chúng tôi với nụ cười tỏa sáng và trong trẻo. Chúng tôi quay lại trong một khoảnh khắc bịn rịn, khôn nguôi để rồi … chỉ giản đơn một thái độ thân tình, một cử chỉ đồng cảm thôi mà cảm thấy ấm áp hơn mọi thứ lò sưởi hay áo ấm hàng ngày.