Cùng Sunfly đồng cảm và hỗ trợ nạn nhân bị BLGĐ tại Nghệ An
Cùng Sunfly đồng cảm và hỗ trợ nạn nhân bị BLGĐ tại Nghệ An
Vượt qua chặng đường gập ghềnh hàng nghìn km, tinh thần Sunfly chúng tôi và những những thành viên Csaga đều chung một bầu nhiệt huyết và lòng quyết tâm tìm về với miền quê xa xôi tại bản Cầu Tám, xã Tà Cạ, huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An
Có ai đó đã từng nói rằng: khi bạn yêu thương, đừng quan ngại gian khó. Với Sunfly chúng tôi, sự sẻ chia, đùm bọc cũng như tinh thần tương thân tương ái là một hành trình ấm áp mà ở đó, sự cách trở bởi không gian và thời gian đều trở thành vô nghĩa.
Vượt qua chặng đường gập ghềnh hàng nghìn km, tinh thần Sunfly chúng tôi và những những thành viên Csaga đều chung một bầu nhiệt huyết và lòng quyết tâm tìm về với miền quê xa xôi tại bản Cầu Tám, xã Tà Cạ, huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An. Không phải là một hành trình tập huấn hay buổi sinh hoạt định kỳ với các nạn nhân bị bạo lực gia đình như mọi lần, chúng tôi đến với một mảnh đời bất hạnh, một nạn nhân mà dường như nỗi đau từ bạo lực gia đình đã chạm đến tận cùng.
Khi chúng tôi tới nơi, cái nắng gay gắt của miền Trung nhiều lam lũ đã tắt lịm, trời cũng chạng vạng tối. Giữa khung cảnh tiêu điều hiện ra trước mắt chúng tôi là một túp lều tuyềnh toàng, xiêu vẹo được dựng tạm bợ bởi những miếng gỗ vụn đã mục nát lâu ngày. Và rồi … chúng tôi có cảm giác như không thể cầm lòng được trước ánh mắt thất thần, hoang mang cộng với những vết bầm tím trên khuôn mặt của người phụ nữ đang run rẩy, nước mắt như sắp trào ra…
Chúng tôi lại gần, đôi bàn tay nắm lấy bàn tay, một cảnh đời tăm tối, khổ đau và buồn bã cứ thế in sâu vào tâm trí chúng tôi trong suốt gần 7 ngày lưu lại nơi này. Trước đây, sau khi cưới được 5 năm thì chồng chị H nghiện hút, bao nhiêu tiền của trong gia đình đều bị chồng bán đi hết để mua thuốc phiện. Những lúc thèm thuốc hoặc khi lên cơn nghiện thì chồng thường xuyên đánh đập chị tàn nhẫn, nếu chị chống lại thì anh ta phang súng săn vào mặt và còn uy hiếp sẽ bắn chết. Một vài lần chị đã phải nhập bệnh viện tỉnh để cấp cứu vì bị chồng bạo hành thương tích đầy mình. Anh ta cũng đã nhiều lần đuổi cả 3 mẹ con chị ra đường không cho về.
Mỗi ngày sức khoẻ chị ngày một yếu dần, sự hoảng loạn cũng ngày một tăng, con cái thì buộc phải bỏ học và đi làm ăn xa để khỏi là gánh nặng cho mẹ. Hiện tại, để mưu sinh, ngày ngày chị vào rừng nhặt củi, làm rẫy, hái bông lau bán lấy tiền đong gạo, hoặc ai thuê làm gì thì chị làm để kiếm tiền sống qua ngày. Thế nhưng, sông muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chồng chị vẫn thường xuyên tìm chị để đòi tiền, gây sự, rồi hành hung không thương tiếc. Thậm chí, trước ngày đoàn chúng tôi tới đây, chồng chị còn cầm dao đuổi giết vì chị không có tiền đưa cho anh ta nhưng may mắn là chị đã kịp chạy thoát thân…
Để đảm bảo tính mạng, sự an toàn, sức khoẻ…cho chị H, đoàn chúng tôi, đặc biệt là những thành viên của tổ chức Csaga đã có những nỗ lực không mệt mỏi với cơ quan chính quyền địa phương cũng như những đơn vị có liên quan cùng nhau phối hợp để buộc chồng chị H phải vào trại cai nghiện (dưới sự quản thúc chặt chẽ của cơ quan công an), đồng thời có những phương án, địa chỉ tin cậy để có thể bảo vệ chị H bất cứ khi nào cần thiết.
Trong túp lều nhỏ đơn xơ chỉ có 2 cái giường và 1 cái bàn thờ là tài sản duy nhất, sự đồng cảm đã trở thành món quà vô giá thắp sáng và sưởi ấm những góc tối lạnh lẽo, đơn độc. Cầm trên tay món quà của Sunfy, chị H dưng dưng xúc động nói: “ chị nỏ biết công ty ni ở mô, làm răng mà cảm ơn đây hả em? Nếu được em cho chị gửi lời cảm ơn em nhé, không ngờ đời chị khổ cực như ri, xa xôi như ri mà vẫn có người cho quà. Số tiền này chị sẽ cất kỹ phòng khi lũ lên trôi nhà, và khi bệnh còn có tiền mà mua thuốc”.
Dẫu biết số tiền hỗ trợ 2 triệu đồng là còn rất nhỏ bé so với những khó khăn hiện tại của chị nhưng “một miếng khi đói bằng một gói khi no” nên mỗi thành viên gia đình Sunfly chúng tôi mong đây sẽ là 1 niềm động viên để chị có thêm nghị lực và sự quyết tâm vượt lên chính mình.
Bình minh ló rạng, xe đoàn chúng tôi lăn bánh trở về Hà Nội. Những tia nắng buổi sớm ấm áp hắt qua cửa sổ làm tâm hồn mỗi người như được nhẹ nhõm hơn. Đâu đó, câu nói tự thủa nào của nhà văn Nguyên Khải cứ văng vẳng bên tai tôi: ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua những ranh giới ấy.